Thời Trang Việt Nam Qua Các Thời Kỳ, Phục Trang Người Hà Nội Thời Pháp Thuộc

-
a ) âu phục nam giới – (Thường phục – phái nam phục – Âu phục).Người làm ruộng, làm cho nghề thủ công, tín đồ nhà quê nói phổ biến thì quần nâu áo vải,khăn đầu rìu, khăn tai chéo, cốt nạp năng lượng chắc khoác bền. Làm từ chất liệu là vải vóc Báo Đáp, vải
Đồng Lâm, vải vóc Canh Áo năm thân ngắn, gài khuy phía bên trái như thời Bắc trực thuộc nêncòn call là áo khách hàng của bạn Tầu. Sau, lại sở hữu kiểu áo cánh tứ thân, gài khuygiữa, hai vạt trước tất cả hai túi, trên quanh vai may lót lá sen để phụ trách chobền. Mang thì khoác quần lá tọa vải vóc thô, vải to, nhuộm nâu. Các cụ ông thường xuyên đểtrắng ngà màu cháo lòng. Nạm tam nguyên yên ổn Đổ đã có lần “áo tía đi vàng” khi cáoquan về xã cũng “búi tóc củ hành, buông quần lá tọa”. đẳng cấp quần này đũng thấpcạp rộng, khi mặc buộc dây vào sống lưng quần rồi kéo cạp quần lên rất cao mới buôngxuống lùa thùa như lá tọa. Ko buộc dây buông lá tọa thì xoắn nhì đầu cạp vàonhau cũng được. Lúc cày cuốc. Lội bùn nước, tín đồ ta còn quấn trường đoản cú gấy lên đến đầugối hotline là “xắn quần móng lợn”. Tiếp đến có quần đùi khoác trong. Các ông làm việc miền
Trung cũng khoác quần cạp rộng gồm hai má như hai tai voi để buộc cố gắng dây rút gọilà quần tai tượng. Hôm ấy “anh Thành tìm thân phụ ở sài thành thấy thân phụ mặc quần taitượng, áo năm thân, đã kê đơn, bốc thuốc”. (Búp sen xanh).Còn đầu tóc, nam cũng nhằm tóc nhiều năm như thanh nữ và búi cao lên sau gáy. Fan già tócthưa, búi tóc nhỏ dại như củ hành new gọi là búi tóc củ hành như vụ Nguyễn Khuyến.Phường săn hoặc fan lao cồn chít khăn đầu rìu hay khăn tai chó để tóc khỏixõa. Thường xuyên đi chân đất, có vấn đề đi đâu mới xỏ quốc quai ngang về lại vứt ra, tốiđi ngủ rửa chân new đi guốc. Cụ già đi guốc đẽo bằng mộc tren bao gồm quai mây buộcchéo đầu mũi cong.Tầng lớp trên sống thành thị tương tự như ở mùi hương thôn là những bậc sỹ phu, khoa bảng, làcác đơn vị danh gia thế phiệt, quyền môn lệnh tộc, là những nhà tư sản, phú thương,tiểu thương, đái chủ, là nghị viện, điền chủ, thiên hộ, phú ông, là những ông tú,ông kép, ông mền, ông đề, ông giáo, anh khóa, các thầy nho, y, lý, số. Tín đồ nhànước ở các bộ, nha, tòa, sở, thành tỉnh lấp huyện là viên chức đủ các ngạch bậcnhư ông tham, ông phán, ông đốc, ông thông, ông ký, ông thừa. Lại còn các chứcdịch kỳ mục, hương thơm lý, ký hào, thân hào như thị trấn hào, mùi hương hào chánh phó tổng,chánh phó lý, chánh phó mùi hương hội, ông chén bát (bát phẩm), ông tòng bát (tòng bátphẩm), ông cửu (cửu phẩm văn giai), ông bá (cửu phẩm bá hộ), ông xã, ông trùm,ông cai, ông cai quản v.v…Tất cả các ông lớp trên buôn bản hội thay mặt cho tứ dân, tuyngành bậc chức nhan sắc có không giống nhau nhưng về trang phục thời trang các nhất loạt đồng bộkhăn lượt áo nhiều năm hay áo nhiều năm khăn xếp. Chỉ có khác biệt về mẫu mã và chấtliệu. Fan thì khăn lượt áo the, fan thì khăn xếp áo the, người thì khăn xếpáo sa lồng không tính áo lâu năm trắng, bạn thì cụ ô white cán tren, tín đồ thì ô đencánh giơi, fan thì ô tây – lục soạn, tín đồ dận giày ta (Chí Long – Gia Định),người dận giày tây v.v…Như vậy, khăn lượt áo dài mang lại thời Nguyễn đang thành một khuôn chủng loại y phuc phái mạnh mangtính dân tộc hơn hết phẩm phục triều phục còn bị ảnh hưởng “y quan tiền Đường chế độ,lễ nhạc Hán quân thần”. Nó được xã hội ưng thuận làm y phục quản lý và vận hành chính thứcsuốt 143 năm. Nó được xem là “y phục tất túc chỉnh dung mạo tất đoan trang”thành tập cửa hàng lịch sự, sinh sống nhà ra ngoài là nhóm khăn mang áo dài. Khăn đóng áo dàitrở thành mốt nam phục thời trang duy nhất (thời thượng) sẽ thành danh khét tiếng là
Nam phục (y phục của bọn ông nước Nam) đối xứng với Âu phục đương thời còn gọilà quần áo ta – quần áo tây, khoác ta – khoác tây.Trang phục đạt tới cái đẹp đơn giản và giản dị mà lịch sự và trang nhã của thường phục, đoan thiết yếu màkhiêm cung của lễ phục minh chứng một phong thái thẩm mỹ rất dị Việt phái mạnh củangười cắt may ra nó và fan mặc nó. Vì vậy nó bao gồm sức sống bền bỉ. Khi bao gồm phongtrào Duy tân rồi phong trào Âu hóa, bạn trẻ trí thức thành thị đuổi theo tràolưu âu hóa – âu phục, nam phục vân cứ tuy vậy song tồn tại, không ít người đi giàytây, mặc quần tây cơ mà vẫn khăn đóng áo dài. Vũ Trọng Phụng vẫn gọi bộ Nam phụclà quốc phục khi diễn đạt “một thiếu niên vận quốc phục, mẫu khăn lượt, cai áothe dài, song giầy hủ lậu” (Số đỏ = 1936)Những năm 50 gồm nơi đem Nam phục có tác dụng quốc phục. Tuy nhiên giờ đây nó chỉ còntrong liên hoan tiệc tùng truyền thống gợi nhớ 1 thời xưa:Một yêu thương khăn lượt vành dây
Hai yêu anh gồm đôi giầy Chí Long
Nam phục – quốc phục một thời, nói rút gọn gàng là khăn lượt áo the hay áo lâu năm khănxếp:Tôi mặc một mẫu quần new mayÁo lương khăn lượt chân đi giày
Cho tôi sang lễ mặt quê ngoại
Người dặn bé đừng uống rượu say(Thơ Nguyễn Bính)Đủ cỗ thì bắt buộc nói cả quần áo, ô nón giầy dép.Giày có giầy ta, giày ban, giày hạ, giày Gia Định, giày Chí Long (giày Chí Longmũi hơi bị vuông). Nón tất cả nón chóp, nón dứa, nón sơn, nón giang. Ô tất cả ô trắng, ôđen. Xưa kia, quan cần sử dụng lọng, khách trú sử dụng dù, tây dùng ô. Ô bá ngơi nghỉ hiệu Tâyđen, hiệu Hoa kiều. Ô trắng gồm cán tre khoảng chừng 1 đồng Ô black 1 đồng 8 hào. Ô lụcsoạn – ô tây – ô sản phẩm công nghệ 2 đồng rưỡi. Quần bao gồm quần lá tọa, quần tai tượng, quần hồlơ, quần hộp thẳng, quần ống sớ là gấp nếp (quần white đũng cao ống thẳng) làmốt hơn cả. Áo nhiều năm thì cáo áo thêm, áo trắng, áo lương, áo the, áo sa, áo đoạn,áo nhiễu, áo vóc, áo gấm. Mùa lạnh thì bao gồm áo kép, lót nhiễu càu kỳ, lạnh lẽo nữa thìáo mền (giữa hai lần vải vóc lụa có dựng mền bằng vải thô, tức là ba lượt vải; áokép gồm hai lước hoặc áo bông cánh ngắn thắt lưng con cón (thắt ra bên ngoài áo), độinón nồi rang, ngày thu mát thì mặc trong trắng ngoại trừ sa bóng xuất xắc the black lồngnhau vô cùng đẹp. Nói đến áo bông mùa rét, lại nhớ mang lại áo bông mùa hè, new thật lạđời. Lần chần nhà thơ Tú Xương nghè túng đến bực nào mà xống áo mặc thườnghàng ngày, đến ngày hè đã rách rưới hết. Đến nỗi lúc khách đến, ông bắt buộc mặc áo bôngra tiếp khách giữa thời điểm trời lạnh bức:Bức sốt tuy vậy mình vẫn áo bông
Tưởng rằng gầy dậy hóa ra không
Một tuồng rách nát rưới nhỏ như bố
Ba chữ nghêu nghêu vợ con cháu chồng(Cảnh nghèo – Tú Xương)Lại gồm chuyện kỳ lạ về những khuy áo và cái nón như lời sấm truyền
Bao giờ đầu nhọn như chông
Xương đeo phía trước ngực đức ông đã về
Bấy giờ đồng hồ dân khu vực miền trung đang nhóm nón Nghệ, phương diện nón tròn và phẳng đang cần sử dụng khuyáo tế bằng vải tốt thắt bằng dây. Vậy bao giờ xuất hiện nay nón chóp “đầu nhọn nhưchông” và khuy bởi xương, download khuy thẳng trước ngực, có nghĩa là hàng khuy giữa(trước cài khuy chéo cánh sang vạt phải) thì “đức ông đã về” – ý mong mỏi thánh nhânxuất hiện cứu giúp quốc hộ dân.Còn kể tới khăn thì trước tiên là khăn lượt xuất xắc khăn nhiễu. Một số loại khăn này có haikiểu quấn chữ nhân: Quấn ba vòng là nhã nhặn, quấn mười vòng là làm cho dáng, ngườita bảo nhau là “khăn phạm nhân vố”. Dần vè sau có thêm khăn chụp rồi khăn xếp.Rồi tới những năm 30, thứ 1 là lớp bạn teen trí thức, tân học tập đua nhau “bỏcũ theo mới” vứt Nam phục, theo Âu phục để “cải biện pháp lối sống” theo Âu hóa, vănminh với trào lưu “vui vẻ trẻ trung”, thể dục thể thao thể dục, khiêu vũ, chợ phiên,thì vẻ đẹp nam. Thiếu hụt nữ, thiếu thốn phụ thủ đô hà nội còn khoác quần sóoc, đua xe đạp,chơi quần vợt, đánh khúc côn mong huống bỏ ra là tu ngươi nam tử son trẻ em tài hoa. Muốnhòa nhập vào phần lớn trò lịch sự ấy bắt buộc bỏ lối ăn mặt cổ hủ, bắt buộc vận âu phục.Vận phục trang nghiêm chỉnh là yêu cầu mặc đồng nhất comlê (complet) gồm bố thức chínhcùng màu, thuộc vải, cùng mẫu mã. Đó là loại áo vettông (veston) khoác ngoài, vớinhiều hình dạng ve áo khuy áo (cài thẳng, thiết lập chéo). Đó là dòng áo gi – lê (gilet)loại áo không tay may bó, mang trong, đệm mang lại áo vét thêm đứng áo. Đó là chiếc quầntây (quần phăng) là thẳng nếp. Đó là cha thức phù hợp lại thành cỗ gọi là comlê.Ngoài ra đi cùng với comlê không thể thiếu là cổ cồn – cà vạt (cravate) hoặc thắt nơ(noeud) và giầy tây – giày da uynich cùng màu comlê. Bạn Hà Nội tương tự như nhữngngười biết cách ăn mặc thanh lịch ở các nơi không bao giờ mặc comlê và lại đi déphoặc giầy bata xuất xắc mặc áo cánh thay áo sơmi mặc trong. Đã comlê thì yêu cầu sơmi cổcồn tơnăng (col tenant: cổ đứng) không mặc sơmi côn – đăngtông (col danton: cổbẻ) bởi vì không thắt cà vạt được.Màu lạnh thì mang comlê titsuy ( tissue ) giỏi comlê len dạ sẫm màu, giầy đen, mũphớt (feutre), mặc măngtô (manteau: áo khoác) tuyệt giakét (jaquette). Gia kétlà áo đại lễ của bọn ông vạt rộng, mặc bên cạnh bộ comlê.Mùa nực thì comlê trắng bởi tuýt – áo lụa tuyệt đũi đi giầy kếp white hoặc haimàu gọi là lag cu – lơ (deux couleurs) nhóm mũ cát trắng (casque – mũ cứng). Mũcát làm bằng li-e hay bằng dút, ngoài bọc vải vóc quét phấn white trên vành trước cóquai da bé dại vắt ngang. Có không ít loại mũ giảm đầu tròn, đầu khu, vành rộng vànhhẹp theo từng vẻ bên ngoài thanh niên, kiểu quân nhân cẩm, kiểu phụ vương cố, kiểu dáng Bảo Đại.Mùa thu thì mặc bộ tờrôpican (tropical ) xám sáng, chân dận giầy giôn (jaune –vàng ).Lễ hội – đại lễ thì vận xi mô kinh (smoking) cỗ lễ phục nam có màu sắc đen tuyềnhết mức độ trang trọng.Mặc cỗ comlê đồng điệu như trên thường thấy trong những thời điểm dịp lễ hội, đầu năm mới nhất,cưới xin, thời điểm dịp lễ thứ bảy, nhà nhật, lễ Nôen, đầu năm mới tây v.v…Còn thường nhật tín đồ ta giỏi mặc secvit (service – dịch vụ, đi làm văn phòng v.v…)mặc đờmi sedông (demi – saison) loại nửa mùa, quần nọ áo kia như vét xám – quầnđen – mũ nồi (mũ béret – bêrê) giầy giôn hay như là mặc áo vet ko gi lê, khôngcà vạt, đi dép xăng đan hoặc giầy bata, hoặc như là áo vét black lại team mũ casquettetrắng (cat ket, mũ lưỡi trai) hay như là mặc đồng bộ comlê cơ mà áo không tính không khoácgiaket (jaquette) lại mặc áo va rơi (vareuse) tốt blu dông (blousou - áo gió)hoặc như vận lễ phục ximôking lại khoác bađờsuy (pardessus). Lại sở hữu những ngườimặc nửa ta, nửa tây. Tất cả ông lý trưởng mang áo the khăn đóng lại mang thêm áo vetra ngoài. Lại có ông chánh tổng khăn lượt áo kép lại khoác bố đờ suy đi giày caocổ. Trái lại có thông phán, ông tham biện mặc dù mặc quần tây, đi giầy tây nhưnglại đóng áo the, khăn xếp. Cùng dưới đấy là vài mẫu phục trang hỗn hòa hợp ta, tâytrong buổi giao thời đầu thế kỷ XX nhưng mà nhà văn Nguyễn Công Hoan đã vẽ lên từnghạng người, mẫu bạn bằng lối văn tả chân:- “Một thầy cam kết rượu răng trắng, đầu húi, quấn khăn vố khoác quần hồ lơ, áo là cổcồn cứng, đi giày tây gồm cổ và chống bằng tía toong cán sừng”- Một hạng người nạp năng lượng mặc sang trọng không kém thầy cam kết rượu Phù Ninh với thày kýga Đình mặc dù vùng quê tôi ấy là hạng thầy giáo. Cũng áo cổ cồn, quần trắng tinh vàgiày tây khăn vố”- Một người làm nghề thầu khoán…ăn mặc xuyềnh xoàng, loại quần ống thon thả và ngắn,không phẳng nếp. Chiếc áo không và một thứ sản phẩm với loại quần, sống túi ngực thòilòi ra phía bên ngoài cái dây đồng hồ đeo tay bằng vàng, đầu dây gồm cái vuốt hổ cũng cố gắng vàng, bộria mép thì uốn nắn vểnh cong lên hai bên, trên cỗ răng đen”Và trên đây nữa là biểu trưng thời trang cao cấp của ông nghị trưởng Viện dân biểu Phạm
Lê Bổng qua “Dòng nước ngược”, thơ của Tú Mỡ:Ông trưởng mấy bộ cánh mồi
Khi thời quốc phục, lúc thời Âu trang
Nào là gấm đỏ, gấm lam
Cái khăn mảnh chén bát úp ngang phè phè
Nào là áo “xịch – panh – xe”Cổ cồn cứng nhắc, thân tòe nơ đen
Bao giờ ông cũng chẳng quên
Quàng dây kim khánh, kim chi phí vua ban!Ông nghị trưởng tất cả đủ 2 cỗ trang phục, 2 kiểu âu phục là quốc phục với âutrang. Quốc phục ông vận toàn thứ sang như áo gấm đỏ, gấm lam, team khăn chữ bátcó hơi bị ngang phè như “khăn là bác bỏ nọ khổng lồ tầy rế”. Còn bộ trang phục ông diện kiểuáo rất chi là hiện đại. Áo xịch panh xe (spencer) là áo vét ngắn chẽn cho thắtlưng, thân cổ lại tòe loại nơ đen (noeud) có nghĩa là áo nhảy đầm đugs mốt mà lại lạiđề - mốt – đê đối với cái chức vụ nghị trưởng. Mặc dù cái lệch kiểu mốt của ôngcũng không đáng cười bằng sự lệch chổ chính giữa giữa dòng xấu bên phía trong với nét đẹp bênngoài của trang phục:Trời cho cái mẽ bề ngoài
Để che đậy mẫu …sơ sài mặt trong
Thì ra, y phục dù sang trọng đẹp đẽ mang lại đâu cũng chỉ với “cái mẽ bề ngoài” nếucái bề trong không đẹp mắt ! Tú Mỡ đang “phỉ báng” nghị trưởng “y phục bất xứng kỳđức”. Mặc rất đẹp là đẹp nhưng lại có bạn mặc đẹp nhưng mà không đẹp, mà lại phi văn hóa.Sách xưa còn viết: “Xứng thể tài y” tùy theo người lớn, bé, mà cắt áo (tài y)cho vừa. Cũng có nghĩa là tùy theo vị thế bản thân, hoàn cảnh xã hội, môi trườngsinh thái, phong tục năng động mà ăn mặc, phục trang cho tương xứng mới là cáiđẹp chân – thiện – mỹ.Ở đô thị ngoài thị dân còn có bình dân, thuộc dân như thuyền thợ, dân nghèo,buôn thúng bán bưng (bưng tận miệng) có tác dụng thuê, đi nghỉ ngơi như vú già, u già, thằngquyết, bé sen, nhỏ nụ, anh bếp, thằng xe (xe nhà) culi xe cộ (thuê xe cộ đi kéo) còngọi là phu xe. Mẫu xe này gọi là xe tay do kéo bằng tay, nói một cách khác là xe cao suvì tất cả hai bánh xe cộ cao su. Hồi đầu Pháp thuộc chưa có xe cao su. Ban đầu mới có 3– 4 cái xe bánh sắt cao lênh khênh gọi là “xe bọ ngựa” dành riêng cho mấy quantây, quan liêu ta thuộc một số loại tai to mặt lớn. “Xe bọ ngựa” này là cái xe mà Nguyễn Ái
Quốc đang minh họa vào báo fan cùng khổ (Le Paria) với hiện còn để tại triển lãm
Nhà Rồng. Kéo xe cộ quan, tín đồ kéo buộc phải chít khăn lượt, khoác quần trắng, áo thethâm dài, thắt dây sườn lưng điều bỏ múi một bên tà áo được giắt lên thắt lưng. Theosau có hai bạn đẩy xe cũng mang áo the nhóm khăn lượt.Mãi sau đây mới bao gồm xe tay bánh cao su, call là xe cao su đặc và chia ra hai hạng. Hạngxe cao su thường, hotline là xe cộ ngoại, phu xe cộ mặc áo quần xanh, khoogn được kéo vàothành phố mà nên đổ khách xuống nước ngoài ô. Hạng xe cao su thiên nhiên sang trọng điện thoại tư vấn là xe
Omic có nghĩa là xe nội, phu xe khoác áo xanh, lưng áo hiện có một vòng tròn trắng, quần áoxanh đều viên trắng hoặc nẹp trắng, được tiếp đón khách của xe ngoại ô để kéo vàothành phố. Các loại áo quần kéo xe pháo này, cai xe bắt phu xe đề xuất thuê luôn luôn vớitiền mướn xe. Phu xe pháo là bầy ông nuốm mà trong thời điểm 20 vẫn thấy có bọn bà kéo xe.Một người bọn bà vẫn kéo xe mặc áo nhiều năm nâu, thắt lưng ra ngoài. Cách nay đã lâu phụnữ ra đường khi nào cũng mang áo dài mặc dù là đi kéo xe. Bà ta lại team nón đàn ôngtức là nón bao gồm chóp. Bấy giờ bầy bà không có bất kì ai đội nón chóp mà đội non khua, nónrộng vành, mái bằng. Nón chóp bao gồm hai loại. Bạn sang đội nón chóp dứa – còn nónchóp lá lụi lá nón mõm trườn gọi là “nón culi xe”Đầu thì nhóm nón mõm bò
Chân đạp mặt đất, tay gò càng xe
Còn những người dân làm thuê như thư ký cho hàng buôn hoặc chào hàng, đứng bán hàngcho những cửa hiệu. Những người dân đứng bán hàng thuê mang đến hiệu giày Bata số đơn vị 89Hàng Đào, khoác áo the dài, quần vải vóc ta, team mũ phở, đi guốc mộc. Những người dân bánhàng cho những cửa hiệu ở mặt hàng Khay lại ăn diện lịch sự, đeo cà vạt hoặc nơ, mặcquần tây, là cứng nếp. Trong cuốn “Tự truyện”, nhà văn đánh Hoài kể, một hôm bàchủ hiệu call tôi bảo: “Thôi, cụ anh lại cứ khoác ta như tầm trung ở nhà anh. Ởđây đã mặc tây thì ra tây, chớ mặc chũm này cơ mà bẩn mắt khách hàng của tôi”. Thìra cái áo sơmi của anh vốn là loại áo cánh đã có đính thêm vào cổ áo cánh haicái tai nắm vẻo đến nó thành chiếc sơmi. Ai ngờ bà chủ hiệu giầy Bata ở hàng Khay– người hà thành có bé mắt tinh đời về phục trang đã phát chỉ ra ngay cái cáchăn mặc tây giả cầy của anh ta hạ một câu chua chát nhưng mà vẫn lịch sự. Rõ thiệt là:Chẳng thanh cũng thể hoa nhài
Chẳng kế hoạch cũng thể con người thượng kinh(Ca dao – Ngạn ngữ Hà Nội)b . Trang phục phái nữ giới* Ăn mặc truyền thống lâu đời – Áo dài tứ thân – Áo lâu năm tố nữ* Ăn mang tân thời – Áo nhiều năm Lemur – cat Tường– Ăn mặc truyền thống:- Áo tứ thân – Áo nhiều năm năm thân: Áo tố thanh nữ - Áo mớ
Ăn mặc truyền thống cuội nguồn của phái đẹp và phái mạnh từ xưa cổ điển rất tương đương nhau hồ hết làkhăn vấn áo dài tay có khác về kiểu cách và tên gọi.- thiếu phụ thì khăn vấn – Vấn khăn, tóc vứt đuôi gà. Khăn vành dây (khăn tía vành) khôngbỏ đuôi gà. Khăn đóng từ bẩy mang lại chín đến cha mười vành dây trở lên trên cũng không bỏđuôi gà.Nam thì khăn lượt, khăn nhiễu (quấn lên, chít lên đầu), khăn chụp, khăn xếp(không nên quấn, chít)- cô bé thì áo nhiều năm Tố nữ, năm thân, cổ đứng, download khuy mặt phải, khuy cổ không cài.Hà Nội tải năm khuy. Kinh Bắc và những nơi sở hữu sáu khuy vì chưng áo dài thườn thượt. Namcũng tất cả áo nhiều năm năm thân, cổ đứng, tải cả sáu khuy mặt phải. Sở dĩ đề xuất cắt maynăm thân là vì khổ vải vóc hẹp. Năm thân tất cả hai thân sau nối xống (lưng) lập tức làmmột và bố thân trước: nhị thân bên trái fan mặc may ngay tức khắc thành một vạt, gọi làvạt cả bởi nó rộng gấp rất nhiều lần vạt bé bên phải, có nghĩa là thân sản phẩm ba. Vạt cả còn gọilà vạt ngoài vì thời gian mặc lồng nó ra ngoài, vạt vào (vạt con) bên phải kê càikhuy hoặc thắt sống lưng ra ngoài. Áo năm thân có cách gọi khác là áo năm vạt xuất xắc áo viền nămtà. Quan tiền học bắc ninh có câu hát:Vải nâu, may áo – lắp thêm áo (í) viền năm tà
Ai (í) may, tình bằng, đến cô phái nữ mặc.Hay (í, i) là, tôi may!Ngay sinh hoạt Hà Nội cũng đều có những thợ may danh tiếng , may áo viền năm tà như “ông phó
Dùi” ở phố hàng Điếu. Ông ta có hàng vài ba chục thợ đàn em. Buổi tối ngồi nhì hàngdưới đầy đủ ngọn đèn treo. Mon chạp là tháng siêu thị ông ta làm việc suốt đêmngày”.(Những năm tháng ấy – Vũ Ngọc Phan)Nam cũng đều có áo dài năm thân cổ đứng cao hơn 2 phân, cũng sở hữu khuy bên cần nhưngnhiều hơn một khuy. Cần phân biệt, áo năm thân, không khi nào buộc vạt xuất xắc buôngvạt như áo tứ thân. Áo tứ thân chỉ gồm hai vạt trước bởi nhau, không tồn tại vạttrong (vạt con) để cài khuy, nếu có đơ khuy cũng không sở hữu vào cơ mà thường đểbuông nhì vạt nhị bên, chính giữa là thắng lưng xanh, ruột nghé vàng, xà tích bạcbuông theo nhị tà áo. Khi làm lụng yêu cầu gọn ghẽ, khi trời nực nội cần thoángmát, bạn ta buộc chòng hai vạt lên hoặc bắt quặt chéo, buộc ra sau lưng, thắtlưng ruột tượng cũng được cởi bỏ, tất cả đi chơi, đi hội, đi lễ new dùng hoặc chỉthắt một trang bị thắt lưng đi cấy hay thắt một chiếc ruột tượng đi chợ chứ không cần thắtkhăn mớ ba. Do thế, ngày trước, các bà, những cô sống thôn quê, sinh hoạt ngoại ô mặc áo tứthân là chính. Nó vừa một thể lợi, vừa đẹp, đi làm việc cũng được, đi chơi cũng được. Áotứ thân cách tân thành áo đổi vai nhị màu khoác tết, mang chảy hội được rất nhiều ngườiưa thích. Tuy vậy, đàn bà thành thị nahats là ở hà nội thủ đô ít bạn mặc áo tứ thân.Chỉ có các cô gái ven đô như Kẻ Láng, Kẻ Bưởi, Chèm Vẽ, Vòng, Cót, Cáo, Noi v.v.Còn mang áo tứ thân gánh rau, gánh cốm v.v, vào phố phân phối hàng. Còn trong những phốlớn như sản phẩm Đào, mặt hàng Ngang hầu hết không ai mang áo tứ thân mặc dù vẫn sử dụng nónkhua – nó cha tầm. Trên phố phố, vào chợ Đồng Xuân (chợ Bưởi, chợ mới Mơ thờiấy còn là ngoại thành vẫn thấy một vài người mặc áo tứ thân thì đó là bà conngoại thành, nước ngoài tỉnh. Thanh nữ nội đô, kể cả các bà, ngày từ trên đầu thế kỷ XX đềumặc áo năm thân – áo Tố nữ.Một đặc điểm nữa là trong quy trình tiến hóa của văn hóa truyền thống mặc trường đoản cú truyền thốngsang hiện nay đại bắt đầu từ trong thời hạn 30, trang phục truyền thống nữ, đặc trưng làchiếc áo dài sẽ hòa nhập có tác dụng cốt cách cho cái new và đổi thay cái mới. Loại áodài tứ thân thắt vạt vẫn được đô thị hóa từ thuở Thăng Long xưa thành tấm áo nămthân cài khuy Tố chị em và Tố đàn bà một đợt tiếp nhữa bị (hay được) Âu trở thành Áo tân thời.- Ăn khoác tân thời :Ở Hà thành, trào lưu “Âu hóa”, “thể thao”, “vui vẻ con trẻ trung”, “giải phóng nữquyền”, “ăn mang lối sống văn minh” cách tân và phát triển rầm rộ. Lớp “gái mới” đua nhau ănmặc tân thời.“Cô Bạch Nhạn bi lụy lắm vì bảo thủ hết cách. Ấy núm cũng với tiếng là phụ nữ Hàng
Đào! các bạc cô, cô Bích Ngọc thì đã có mặc quần trắng với áo sáu khuy. Cô Song
Khê đã làm được cạo răng. Đến ngay lập tức như cô Mộng Le nhưng bà cố gắng cũng chịu làm cho đánhphấn với mặc áo color nữa là! Ức tuyệt nhất là xung quanh năm cô chỉ được mặc trang bị thâm nhưngười bao gồm trở, trông tối sầm như bà cụ”Gia đình thì phòng cấm như thế còn thôn hội thì chê bai là hạng tốt tiền nên đươngthời đã có câu ca dao:Tân thời chẳng xứng đáng là bao
Hai xu song guốc, một hào song hoa
Cái quần lĩnh tía hào ba
Cái áo hào rưỡi cố gắng ra tân thời.Mặc kệ, những cô vẫn tiếp tục mê “tân thời” vị “Ở đời này cứ ăn diện theo lối cổ thì bấtquá mang được anh giáo học là cùng. Phần nhiều thằng cđ nó chỉ ưa tân thờithôi”.Ăn mặc tân thời có không ít thứ, không ít kiểu nhưng cái chính là quần trắng, áo màu,giày cao góp, cạo răng trắng, rẽ ngôi lệch. Toàn bộ đều khác lạ, ngược đời. Baođời ni đan bà nước Nam, thiếu phụ Hà thành vẫn quần đen; răn đen, áo năm thân Tốnữ nền nã, đoan trang. Nuốm mà giờ đây lại mặc mẫu áo nhiều năm Lơ
Muya bó chét lấyngực, láy lườn với lấy mông hay loại áo sa tanh hồng thêu hoa to bởi cái bát. Vànhất là dòng quần sẽ là lĩnh thâm lĩnh tía bồng “âu hóa” thành quần sa tanhtrắng, thật là kỳ tai quái trông như các me tây đi diễu phố.Xin hãy xem đoạn văn ngắn quánh tả một cô nàng Hàng Đào đi bán buôn và tập cách ănmặc tân thời: “Cô sở hữu đôi giày cao gót, mũi vá; may một chiếc quần lụa Nhật bản cóbốn nếp gấp ở lườn lại khâu trái một đường ống mà lại ống thì không lớn và vén gấy, mộtcái ao sơmi viền đăng ten và thêm hai bông hoa ở phía 2 bên ngực, một chiếc áo cánhkín tà dài mang đến hông cũng viền đăng ten xung quanh và một cái áo dài sặc sỡ chitiết rất nhiều hoa là hoa, vẽ vấn đề như thời viên nước Tàu, một cái ví đầm bằng datrong bao gồm sẵn rất nhiều đồ trang sức. Phần đông thức ấy cô không dám để nghỉ ngơi nhà. Cô gửiđằng chị Bích Ngọc ở mặt hàng Trống. Từ đó mỗi chiều, cô cho nhà chị Bích Ngọc, côxổ khăn ra đem lược chải lại mái tóc. Rồi rẽ lệch mặt đường ngôi. Rồi cô thoa phấn…tôson…Rồi cô mang quần trắng, xếp đến thẳng nếp đứng ống. Rồi cô vận loại sơmi, cáiáo cánh và dòng áo lâu năm sặc sỡ vuốt đến phẳng phiu xong đâu đấy cô bận song giàymang cả ôm loại ví đầm mang lại trước tủ gương” (Cô Kếu – gái tân thời 1933 – Nguyễn
Công Hoan).Từ năm 1934 trở đi trào lưu âu hoa thời trang và năng động tân thời càng sôi sục khắp Hàthành với đầy đủ mẫu “y phục tối tân” vô cùng “văn minh” như hiệu Âu hóa quảng cáo:“Đây là loại áo Ỡm ờ…Đây là dòng quần Hãy ngóng một chút! Đây là cái áo trong Hạnhphúc! Đây là chiếc cooc xê chấm dứt tay!”. Công ty mỹ thuật Đông Dương – ông cai thợ may– ông Tip Phờ Nờ - TYPN (Tôi yêu phụ nữ) liên tiếp giải thích: “Hơ cánh tay với hởcổ là Dậy thì!” – Hở mang đến nách cùng hở nữa vú là Ngây thơ! – cỗ này là bộ kiêntrinh…cho nên quần áo kín đáo đáo, trông nghiêm nghị. Sát bên thì là cỗ Lưỡng lựcho nên cổ áo kiểu dáng khăn sen thì bịt kín thân áo về một bên vú cơ mà để hở hẳn thânáo về một bên…”“Nhà mỹ thuật cũng như vợ chồng ông. Văn Minh các chủ trương” thời buổi canh tânphải ăn diện lối mới…quần áo là nhằm tô điểm, làm cho tăng vẻ đẹp, không cốt bịt đậy…”nên mới kiến thiết ra phần nhiều kiểu “y phục về tối tân” như trên. Vậy nhưng mà khi thấy vợmình khoác tân thời, ông ta gay gắt: “…Vợ tôi và lại ăn khoác tân thời như vậy này?
Hở giời? Quần white nữa ư? Hở giời? Đường ngôi lệch, thoa môi hình quả tim ư? Hởgiời? Đồ đĩ! Đồ khốn nạn! Đồ…Mau đi về ngay! Về tháo dỡ ngay dòng quần white rangay!...”. (Số đỏ - 1936 – Vũ Trọng Phụng).Trong shop Âu hóa trên kia trong hàng loạt kiểu “y phục buổi tối tân” tất cả cả
Underwear (đồ lót) trưng bạn bè có những cỗ mẫu có thật ở hiện nay may cát Trường nổitiếng hà thành từ trong những năm 1934, 1935 như cỗ Kiên trinh” cổ lá sen lòe xòe chekín cả hai tuyến phố hằn của song vú” – kiểu dáng này cũng chính là kiểu áo nhiều năm Lơ muya.Đến đây, họ thấy rằng phục trang nữ giới thời phong kiến thuộc Pháp đãphát triển và phối kết hợp từ ăn mặc truyền thống lịch sử đến ăn diện tân thời cơ mà biểu chủng loại làtấm áo dài. Từ áo lâu năm tứ thân (chính ở thôn trang) ra áo nhiều năm năm thân Tố nữ(chính ở thành thị). Từ áo nhiều năm năm thân – Tố đàn bà ra áo nhiều năm tân thời – thiếu thốn nữtiến lên áo dài Lơ Muya – mèo Tường.- Áo dài Lơ Muya – cát tường như ý :Từ kiểu dáng áo tứ thân cổ xưa cho đến kiểu cách trang phục cung đình, tấm áo lâu năm congái nước ta đã trải qua bao lần đổi mới – đổi mới từ hình thức, kiểu dáng chođến color hoa văn. Một trong những thời điểm được coi là giai đoạn giải pháp tântiêu biểu độc nhất vô nhị là vào khoảng trong thời hạn 30 của cố gắng kỷ XX. Vào tiến độ đó chiếcáo dài chịu nhiều đổi khác cải tiến, phát triển thành dị. Hoàn toàn có thể coi đó là chiếc mốc mang đến sựhình thành mẫu áo dài hiện đại ngày này.Cùng với việc từ vứt chiếc quần màu sắc thâm sang trọng quần màu sắc trắng, chiếc áo dài năm thân– Tố cô bé bốn color cũng gửi sang màu trắng thành bộ xống áo tân thời white muốt.Sau thêm kiểu áo dài hoa to hoa nhỏ tuổi đủ màu. Tuy vậy màu áo được thanh nữ Hà Nội ưachuộng vẫn là màu xanh da trời dương. Sự lựa chọn phần lớn gam màu sáng chóe vào thời đó làsự lựa chọn lựa cách sống phóng khoáng, lịch sự và trang nhã. Nó đối lập với sự gòbó của lễ giáo cổ hủ suốt đời “mặc đồ dùng thâm như người dân có trở trông về tối sầm như bàcụ”. (Cô Kếu – gái tân thời. Nguyễn Công Hoan). Nó cân xứng với thời buổi “ vănminh âu hóa” dịp bấy giờ. Sự đổi mới tuy gồm bị dư luận chê bai, chế riễu nhưngở góc độ văn hóa thời trang thì nó đã đem về một giá trị thẩm mỹ và làm đẹp mới mẻ. Nó làmcho chiếc áo dài vừa giữ được nét xin xắn truyền thống vừa con trẻ trung tươi vui phóngkhoáng tự do thoải mái mà ko lai căng kệnh cỡm. Áo nhiều năm Việt Nam không thật dài, rườm raphủ kín như loại áo “san” của Ấn Độ, áo Kimônô Nhật bạn dạng và cũng ko hở hangkhêu gợi như áo nhiều năm Hồng Kông, Đài Loan với Phương Tây. Cũng không đơn điệu nhưchiếc “xườn xám” của thiếu phụ Trung Quốc. Sau những vươn lên là cải tự phạt theo phongtrào âu hóa, mẫu áo dài truyền thống đã tạo ra Áo tân thời. Những bà áo dàicổ đứng 1 đến 2 cm, góc thẳng. Những cô áo dài cổ đứng 4 đến 7 cm có dựng bằng vảihồ cứng, góc tròn, lượn vạt, khép tà. Màu đó là màu trắng với màu thanh thiên.Khi tất cả khách mang lại nhà hoặc ra đi phố, đi làm, tới trường hay bất kể đi đâu cứ ra khỏinhà là khoác áo dài.Áo tân thời, tưởng thế đã định hình thẩm mỹ, bất ngờ tháng 2 – 1934 bên trên tờ
Phong hóa xuất hiện thêm một loạt bài bác của họa sỹ cát tường chủ xướng cái tiến thứ hạng áotân thời “tối tân” hơn nữa. Rồi hiệu may cát Tường thành lập khai trương ở phố hàng Gairồi Dốc hàng Kèn. Không rõ hiệu may cát tường có đề nghị của họa sỹ như ý cát tường haychỉ là sự trung hợp thương hiệu (Cát Tường, nghĩa là giỏi đẹp nên cũng là lời chúcnhau) hoặc là họa sỹ cat Tường sau khoản thời gian “lăng xê mốt” (lancer une model) trên báochương đang đặt hoặc chào bán tác quyền mang lại hiệu may cát tường sản xuất. Họa sỹ Phan KếAn cho thấy hồi ấy khoảng tầm năm 1932, ông tất cả học họa sỹ cát tường như ý ở trường Thăng
Long. Bây giờ ở Hà Nội cũng đều có nhà may cát tường ở 19 Phùng xung khắc Khoan (ĐT9.439.138) mở từ thời Pháp nghỉ ngơi phố hàng Gai tuy nhiên cũng lần khần họa sỹ cat Tườngcó mọt quan hệ như thế nào với công ty may vì ông cát tương new này là cháu chắt saunày thì làm thế nào biết được.Chỉ biết sau loạt bài bác báo trên tơ Phong Hóa năm 1934 thì năm 1935 hà nội thủ đô xuấthiện một loạt kiểu áo dài mùa xuân “mốt tân tiến” hotline là áo lâu năm Lơ Muya – (Lemur tiếng Pháp lại tức là bức tường, đồng âm với chữ Tường – mèo Tường) “Lơ
Muya” là tên hiệu của họa sỹ cát tường như ý trở thành tên “mốt tân tiến” của áo dài
Hà Nội – vn một thời nổi tiếng. Không giống với thứ hạng cũ, áo lâu năm Lơ Muya vai bồngtay măng – sét đơm khuy, cài mở tùy tiết trời nóng lạnh. Có ba kiểu cổ cải tiến:cổ áo tròn khoét sa xuống ngực viền đăng ten. Cổ áo lá sen tròn đều, vào uốnlượn (Kiểu này đã thấy sinh sống hiệu “Âu hóa” của “Văn Minh”). Cổ áo lá sen lật chéo.Còn gấu áo rộng giảm hình sóng viền đăng ten hoặc hoa văn. Họa sỹ Lơ Muya vẫn nghĩvà vẽ ra phần lớn kiểu áo “tân thời mới” một cách sáng tạo có đổi mới nhưng về chitiết chẳng thể chịu ảnh hưởng của những mốt áo váy của đàn bà phương tây thời ấy.Tuy nhiên độc chiêu của Lơ Muya là tà áo được xẻ lên cao tới bên trên ngang eo, khimặc vào, đi đứng cứ thấp thoáng một khoảng chừng phấn hồng như hoa như ngọc. Thân lúcvừa thoát ra khỏi cái cũ, thì một nhát xẻ tà quá buôn bán quả là văn minh tiến bộ đếntáo bạo.Sáng chế tác của họa sỹ cát tường đã khơi nguồn cảm xúc cho phong trào cải tiến hồiấy. Các cụ thể trên áo thứu tự được đổi thay cách. Vậy cho phong cách cổ bí mật thành caolà mẫu mã cổ không download vành, cổ tròn nhỏ tuổi xíu thường điện thoại tư vấn là giao diện “cô Bắc” đượcthiếu nữ sài thành rất ưa chuộng. Cùng theo nhu cầu thời trang của các Xì nốp Hàthành (Snob – Người ăn nhập mốt, đuổi theo mốt) những kiểu tiến bộ của Lơ Muya nhưcổ lá tròn, lá lật chéo, bánh bẻ, lưỡi dao, vai bồng, gấu lượn, tà té quá eo, áobó chét lấy ngực, rước lườn với lấy mông, lưng ong thắt đáy…ngự trị được trăm năm– một thời hạn quá dài đối với một mốt thời trang mặc dù là tân tiến. Đến năm 1939,áo Lơ Muya lại về bên “tắm ao ta” với đẳng cấp áo truyền thống lịch sử tân thời năm 1933quen thuộc tuy gồm vài chi tiết khác, cổ áo cao ba bốn phân vai xuôi tay thẳngmay tức tốc vải, cổ tay bé viền nhỏ. Có kiểu cửa ngõ tay, ngơi nghỉ gấu sinh sống nếp cài đặt khuy số đông mayđường nẹp rộng không giống màu call là lé nẹp. Có hai nhiều loại gaaasu áo gấu áo về trònkhông gấp. Tuy có thay đổi vài cụ thể nhưng nhìn bao quát hình ảnh tấm áo dàitruyền thống về căn phiên bản đã được phục hoàn. Nó biểu đạt sự thắng cầm của quanđiểm thẩm mỹ và làm đẹp dân tộc bởi vì cái đẹp đơn giản và giản dị và thanh lịch. Mang đến nên có thể nói cácnhà tạo mẫu, những họa sỹ tài hoa như cát tường – Lơ Muya thời đó đã hiểu rõ sâu xa vàvận dụng được loại đẹp phía bên trong của thẩm mỹ và làm đẹp trang phục. Cái áo không chỉ có là sựmặc mà chưa dừng lại ở đó nữa là việc thể hiện tại vẻ đẹp mắt thầm bí mật của tâm hồn. Vì chưng vậy bằng mọicách, họ tạo nên chiếc áo dài tôn vinh được vẻ rất đẹp đầy thiếu phụ tính ở hồ hết đườngcong dáng dấp và các phô bày thu hút nhạy cảm. Bọn họ xem từng cải cách của mình làmột tác phẩm nghệ thuật thể hiện tại một thể hiện thái độ yêu thương nâng niu đối cùng với pháiđẹp.

Bạn đang xem: Thời trang việt nam qua các thời kỳ

thiếu phụ An Nam gồm niềm say đắm với đồ vật trang sức. Răn dạy tai họ treo thường bởi vàng; thân hoa tai được va lộng. Họ tất cả thói thân quen bôi dầu dừa lên tóc.


Trang phục của người An phái mạnh gồm áo quần rộng với lùng thùng nhưng những người thanh lịch sử dụng một chiếc thắt lưng lụa color sặc sỡ quấn xung quanh cơ thể để giữ, bên trong thường là áo màu sắc trắng cùng một loại áo lâu năm màu đen với năm nút sở hữu một bên; chiếc áo dài bên ngoài này trùm thừa đầu gối, rất tươm tất, chỉnh tề và dạng áo này là bất biến đối với người nhiều cũng như người nghèo.

Trang phục hằng ngày và lễ nghi

Trang phục phái mạnh nữ đều giống nhau. Ngày xưa, phụ nữ mặc áo dài xuống tận bàn chân; nhưng vua Minh Mạng đã đưa ra một chiếu chỉ buộc tất cả phụ nữ vào nước phải mặc quần cộc và phải ăn mặc tương xứng với chồng . Lệnh chỉ hơi bạo ngược này dĩ nhiên đã khiến phái đẹp chống đối và suýt nữa dẫn đến một cuộc nổi loạn ở Bắc kỳ; nhưng bên vua ko nói đùa, với buộc người dân phải tuân theo quy định của mình.

Khi làm cho việc, đàn ông thường chỉ mặc quần dài và đôi khi thêm một chiếc áo khoác bên ngoài ngắn nhỏ; phụ nữ đeo yếm bịt ngực xuất xắc là một miếng vải có hai dây buộc sau lưng với dải buộc trên cổ vùng phía đằng sau đầu.

*

Trường La San Tabert thập niên 1910

Mạnh Hải Flickr

Trong nghi lễ, đàn ông đội khăn đen nhưng mà họ quấn thật thẩm mỹ bao quanh đầu; bạn teen ưa diện khăn màu sắc sặc sỡ, đặc biệt là xanh dương và đỏ. Ở Bắc kỳ, phụ nữ đội nón rơm lớn đáy phẳng và rộng vành, bao gồm hai dải lụa lâu năm thắt dưới cằm với thõng xuống tận chân; ở nam giới kỳ, phụ nữ thường để đầu trần, tóc búi cao. Họ đeo vòng đeo tay bằng vàng với hổ phách. Bàn tay của họ nhỏ đến mức nó dễ dàng trượt vào những chiếc vòng ko hề bao gồm nút mở này.

Phụ nữ An Nam gồm niềm đam mê với đồ trang sức. Răn dạy tai họ đeo thường bằng vàng; thân bông tai được chạm lộng. Họ có thói quen thuộc bôi dầu dừa lên tóc.

Phụ nữ An Nam tương đối hấp dẫn ở tuổi tx thanh xuân nhưng tuổi trẻ nệm tàn với họ già đi cấp tốc chóng.

Xem thêm: Nhẫn Titan Mạ Màu Vàng Hồng Thời Trang Sức Hàn Quốc Gây Bão, Cửa Hàng Trang Sức Hàn Quốc

Người An phái nam thường ko đi giày, cùng trước khi chúng ta đến phái nam kỳ, nghĩa là trước cuộc chinh phạt, giầy bị cấm trọn vẹn đối với dân thường.

Lễ nghi của người An nam giới không có thể chấp nhận được người ta đi giầy xuất hiện trước kẻ bề trên; phải để dép ở cửa và đi chân trần. Thói quen này có từ thời thơ ấu, khiến lòng bàn chân ai nấy đều chai sạn, đến mức người An Nam gồm thể đi bên trên đá và chiếu thẳng qua các cánh rừng đầy bụi rậm với bụi gai nhưng mà không hề đau đớn.

Từ một vài ba năm nay, những người hơi giả cùng nhiều người An phái nam khác, chẳng hạn như thông ngôn, thư cam kết của Đổng lý Nội vụ…, nhất là ở sử dụng Gòn, đã mang tất và giầy Âu châu; phụ nữ thuộc tầng lớp tương đối giả vẫn mang giày Trung Hoa.

Tất cả những thứ này sẽ tạo một vẻ ko kể rất tươm tất cùng thậm chí quý phái trọng, bởi vì lễ phục của họ luôn bằng lụa, ngoại trừ người nghèo; nhưng sự cẩu thả với bẩn thỉu luôn làm giảm sút giá chỉ trị của trang phục. Trước cuộc chinh phạt, việc giặt quần áo trọn vẹn không được biết đến; quan lại lại cũng như người dân thường, mặc quần áo cho đến khi bọn chúng sờn rách.

Người An phái nam ở các tầng lớp dưới chưa bỏ kiến thức đó. Chúng ta hiểu hậu quả của lối sống cẩu thả như vậy ở một vùng đất như xứ phái nam kỳ, nơi mà lại chấy rận lúc nhúc với mồ hôi thấm đẫm quần áo họ mặc cả ngày lẫn đêm, bởi họ mặc nguyên áo quần mà nằm bên trên chiếu.

Tuy nhiên, phải nói rằng nhiều người An Nam, đặc biệt là những người phục vụ người Âu châu, đang bắt đầu hiểu sự cần thiết với lợi ích của sạch sẽ.

Trong cả nước, người An phái nam nói cùng một ngôn ngữ; và bởi dân tộc này có nguồn gốc tồn tại từ một thời kỳ rất xa xưa, người ta ko thể xác định ngôn ngữ với ngữ điệu và biện pháp phát âm rất cạnh tranh của họ hình thành đúng mực vào thời gian nào.

Người ta tin rằng người An nam ngày xưa tất cả một chữ viết ký kết âm; nó đã được cầm cố thế bằng lối chữ viết biểu ý của người Trung Hoa. Người Bồ Đào Nha sau đó đã áp dụng bảng chữ chiếc của chúng ta vào ngôn ngữ An Nam với hệ thống ký kết hiệu gọi là Quốc ngữ này hiện được dạy mang đến học sinh các trường sơ cấp.

Trường d’Adran , trường Chasseloup-Laubat , viện Taberd ở sài thành có nhiều cô giáo người Pháp chịu trách nhiệm giảng dạy ngôn ngữ của chúng ta cho hơn 2.000 học sinh An Nam.

Nếu kiến thức Pháp ngữ có thể chấp nhận được thanh niên bản xứ làm việc ở các văn phòng, nhiệm sở, đảm nhận những vị trí hành bao gồm khác nhau, đặc biệt vị trí thông ngôn được search kiếm nhiều nhất thì công ty chúng tôi nghĩ rằng việc học ngôn ngữ An Nam có tầm quan lại trọng thiết yếu yếu đối với quan lại chức Pháp, cả dân sự lẫn quân sự.

Ngôn ngữ này phải được biết đến nhiều hơn, nói được ngôn ngữ bản xứ sẽ là một lợi thế lớn đối với những người Pháp ở những địa phương xa những trung tâm lớn, đặc biệt là vì những thông ngôn bản xứ không phải thời điểm nào cũng đáng tin cậy. (còn tiếp)

(Trích từ nam giới Kỳ với cư dân, J.C.Baurac, Huỳnh Ngọc Linh dịch, Omega+ cùng NXB Tổng hợp tp hcm xuất bản 2022)

Nam kỳ thế kỷ 19 qua ghi chép của người Pháp sân khấu với âm nhạc của người An phái mạnh Đời sống văn hóa của cư dân Lễ hội Rồng ở Chợ Lớn "Chưa đi chưa biết sài Gòn" Những dự án công trình đẹp nhất ở sài thành Thủ phủ của nam giới kỳ xưa thành phố sài thành hoa lệ